CHÙM THƠ MÙA CÔ-VI
Bài Thơ Thứ Nhất
BÔNG HỒNG CỦA MẸ
Bông hồng mẹ tặng cho ai ?
Mẹ xin đem tặng những ai âu sầu
Cho y bác sĩ tuyến đầu
Ngày đêm vất vả chẳng cầu lợi danh
Giành giật sự sống mong manh
Gieo niềm hy vọng cho người bệnh nhân
Còn bông mẹ chẳng phân vân
Dành riêng để tặng cho người thiện lương
Suốt ngày xuôi ngược ngoài đường
Tiếp tế lương thực phố phường cách ly
Ra đi chẳng ngại điều chi
Cho dầu dịch bệnh hiểm nguy chực chờ
Tâm hồn đẹp tựa bài thơ
Tấm lòng sáng chói lưu danh ngàn đời
Xứng danh con của chúa Trời
Thấm nhuần chân lý sáng ngời tình thương
Các Sơ con Mẹ Nữ Vương
Dấn thân phục vụ trọn đời trung trinh
Nguyện thân một kiếp hy sinh
Quên mình phục vụ cho người cần lao
Phần Phúc Chúa sẽ ban trao
Thiên đường rộng mở đón chào các Sơ
Bài Thơ Thứ Hai
NỖI LÒNG
Mẹ tôi bưng chén cơm chiều
Mắt nhìn xa vắng trăm điều âu lo
Từ ngày dịch phát bùng to
Sài Gòn cờ rủ lòng lo bội phần.
Đêm ngày ra ngõ ngoài sân
Trông về phương ấy bần thần ruột gan
Đêm nằm mơ tiếng cháu van
Khi hay tin dữ nó vào cách ly.
Nội ,thương chẳng biết làm chi
Chỉ biết khấn nguyện ơn trên thương tình
Bình an cho khắp chúng sinh
Cùng đứa cháu nhỏ của mình nơi xa.
Vợ tôi tất tả bôn ba
Tìm mua rau quả, muối dưa cùng cà
Đóng hàng vội gởi miền xa
Kèm theo thịt cá cho nhà em dâu.
Bấy nhiêu có thấm vào đâu
Nhưng là tất cả nghĩa tình chị em
Chúa ơi xin ghé mắt xem
Trần gian khốn khổ giữa cơn đoạ đày.
Đoàn con quỳ lạy chắp tay
Sớm hôm xám hối lời kinh nguyện cầu
Xin cho thoát cảnh bể dâu
Cùng bao nhiêu nỗi âu sầu lắng lo.
Thân con là kiếp bụi tro
Trần Gian cõi tạm chờ ngày vãng sanh
Đời người quá đỗi mong manh
Làn ranh sinh tử mỏng manh kiếp người.
Bình yên ta cứ mỉm cười
Mơ chi tài lộc nhà lầu xe hơi
Một mai ta thác về Trời
Gia sản mình có là đời thanh cao.
Ân tình nặng tựa ngàn sao
Trao nhau chữ hiếu, biếu nhau chữ tình
Cùng nhau ta hưởng Phúc Vinh
Đó là thành quả một đời yêu thương.
Mong ngày hết dịch tai ương
Bốn Phương hòa nhịp hát ca nhạc mừng
Hồng ân Chúa đổ không ngừng
Trần gian đón nhận xin đừng lãng quên.
Bài Thơ Thứ Ba
NẠN KIẾP CÔ-VI
Cô-vy có giống cô hồn
Mà sao người sợ nhà nhà hoang mang!
Nhớ nhau cũng chẳng dám sang
Muốn sang chẳng được dây giăng khắp đường.
Ngày xưa xuôi ngược bốn phương
Ngày nay dịch bệnh ngăn đường ta đi
Người thân lỡ có chia li
Cũng đành nuốt lệ ôm sầu chia phôi.
Ngày xưa vui vẻ chung đôi
Vào ra hàng quán phố phường đông vui
Ngày nay cửa đóng then cài
Đường qua lối lại chẳng còn bóng ai.
Ngày xưa sớm tối lai rai
Chè xanh một buổi tối làm vài ly
Đi đâu cũng chẳng sợ chi
Nay ra ngoài ngõ bước chân ngại ngần.
Thông tư chỉ thị rần rần
Nhà ai nấy ở ra ngoài vạ thân
Suốt ngày quanh quẩn ngoài sân
Ngóng nghe dịch bệnh mà lòng nao nao.
Người thân có bị làm sao
Sống ngay tâm dịch người nào chẳng lo
Mong trời ban thuốc tiên cho
Đẩy lùi dịch bệnh mọi người an vui.
Châu Tuân
Tác giả bài viết: Châu Tuân
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn