Giáo Xứ Châu Sơn

https://giaoxuchauson.com


MÁU, NƯỚC MẮT và HOA CÚC TRẮNG

Nhân ngày giỗ 47 ngày mất của cháu Têrêsa Lê Đình Thụy Anh (1970-1975), người con thương yêu vắn số của gia đình anh chị Lê Đình Bảng, vị cộng tác viên đáng kính của Trang tin giáo xứ Châu Sơn những năm gần đây. BBT trang tin chúng em đăng bài thơ RU CON này như tâm tình chia sẻ và lời cầu nguyện nhân ngày giỗ đến đại gia đình anh.
Têrêsa Lê Đình Thụy Anh



MÁU, NƯỚC MẮT và HOA CÚC TRẮNG

47 năm vẫn chưa qua đi. Thụy Anh con ơi, làm sao ba xoá nhoà một nỗi đau, một mất mát, một đầu hàng, một thua cuộc? Chúa ôi! Một định mệnh đã ám ảnh ba suốt cả đời. Con bỏ ba, bỗng dưng con ra đi, đi xa lắc xa lơ, xa đến biền biệt không về sao, con yêu?

Bởi, 47 năm qua, dù ở đâu và làm gì, ba vẫn đinh ninh con chưa đi xa, có nghĩa là con vẫn ở thật gần, ngay trong đáy sâu nhất của trái tim khô cằn của ba. Một dòng lệ rướm chút máu hồng vừa ứa ra cuối đuôi mắt con, hình như con muốn chào ba lần cuối? Chỉ một mình ba nhìn thấy và ba đã lấy chính tay áo ba để thấm và lau khô. Nhưng nó vẫn ứa, vẫn trào ra, ướt cả mấy bông hoa cúc trắng mà ba cho con mang về trời. Ba khóc, khóc một lần, để rồi mỗi năm, cứ vào ngày tháng này, ba lại khóc. Khóc một mình, không cho ai biết vì nỗi đau chưa liền da. Do đó, ngay trong cơn đau chết người của hôm bám xe tang đưa con đến nhà thờ Phú Bình, ba đã tưới nước mắt của mình dọc quãng đường, từ 251 Âu Cơ đến nhà thờ, ngang qua 2Y Lạc Long Quân, nơi ba đã dẫn con vào thăm ông bà nội và các bác, các cô, các chú của con... Và ngay khi nhìn người ta thả những bông hoa cúc trắng - loài hoa mà con rất thích - xuống mộ huyệt của con, ba đã làm xong bài thơ Ru Con. Không khóc được, vì đã cạn khô nước mắt, sau mấy ngày kề bên xác con. Nhưng ba đã đặt tên bài thơ ấy là Ru Con vì nghĩ con vẫn thích nghe ba hát và ru con ngủ, mỗi khi ba đi đâu về muộn. Thụy Anh, con ơi! Một ngày là một đời vắng con và mất con! Bài thơ đáng lẽ là để ”Khóc Con”, ấy vậy mà chẳng hiểu sao, lại hoá ra ”Ru Con”? Ba chép lại đây vài câu, như hơi thở đứt đoạn của người cha già. Gửi vào hương hoa đất trời cho con, nhé! Bài thơ này viết bằng nước mắt và máu của ba, đến nỗi, chính mẹ con không dám đọc, mỗi năm vào ngày giỗ con. Nhưng đã lấy đi nước mắt của những người đàn ông, bạn ba... Bao nhiêu bài viết của họ đều có gì... như nước mắt... Xin con Têrêsa Lê Đình Thụy Anh hãy ngủ bình yên trong tay Chúa, trong lòng Mẹ Maria, giữa các thiên thần và kề cận ông bà, bác, chú và riêng với mẹ của con. Hãy đợi chờ ba, con nhé! Ba lại ôm ghì con vào lòng, như xưa đã ôm xác con còn nóng hổi từ bệnh viện Nhi Đồng, ngồi trên xích lô máy về nhà... Chúa ôi, làm sao quên?

Vì con đã an trú vĩnh viễn trên trời, ba nhờ địa chỉ của em út con để gửi mấy câu thơ này cho con đọc, nhé! Con nhớ đọc cho mẹ con nghe nữa đấy! Con hãy nghe nhé:

 

3


RU CON

       Thương nhớ con Têrêsa Lê Đình Thụy Anh

                               (1970-1975)

Kể từ con bước chân đi
Xa trông biền biệt, xanh rì phố mưa
Bỗng dưng trời cũng sang mùa
Buồn ơi, nghe tự nghìn xưa chợt về

Bởi hồn bốn phía không che
Con đi, hạt bụi, non tê, ráng chiều
Kể từ con lớn, con yêu
Sông ra mấy nhánh, thuyền neo bến nào?

Ngỡ rằng một sớm âm hao
Có khi mộng mị, chiêm bao, cũng đành
Bây giờ, cỏ đã lên xanh
Ngủ đi con, lệ chảy quanh thân mình

Sớm chiều, ba cứ đinh ninh
Mỗi khi lần hạt, đọc kinh, nguyện cầu
Ngủ đi, con ngủ thật lâu
Đã nghe sương xuống mái đầu bạc phơ

Cái gì như thể hư vô
Một tin là chín, mười ngờ, đấy con
Mai, ba về lại đầu non
Làm viên cuội trắng giữa nguồn nước lên.

                                      Saigon, 17.7.1975

                         (Trích trong tập thơ Kinh Buồn)
 
2

Tác giả bài viết: BBT Trang Tin GXCS; nguồn tin FB Joseph Lê

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây