Đoàn người rủ nhau về quê trốn cơn đại dịch, đường về quê, tuy gần mà lại xa. Bằng nhiều phương tiện xe máy, xe khách, máy bay. Con đường về nhà vẫn xa bởi còn cách ly thêm những ngày theo dõi Covid.
Rồi cũng không êm xuôi, khi đoàn người về quê quá đông. Đăng ký những chuyến xe đồng hương tổ chức, quá tải, vẫn còn chờ nằm lại thành phố. Nỗi lo Covid dài từng ngày, cái ăn, cái ở quay quắt, không việc làm, không nhúc nhích đi đâu được, đường về quê lại như trong mơ, bao giờ đến.
Đường về quê xa lắm, không xa bởi con đường, cũng không xa bởi tình người, nhưng xa lắm, vì con Convid gây biết bao khổ sở, lo lắng đứng ngồi không yên. Ở đâu cũng quá tải, gánh nặng bệnh nhân. Ở đâu cũng căng mình chống dịch, biết bao người hy sinh khó nhọc. Con đường về quê vì thế không xa mà lại rất xa.
Có những đoàn người nhỏ bé cuốc bộ về quê. Con đường bằng đôi chân đi rất xa, mệt nhọc, gian truân mưa nắng, đêm về. Chẳng biết có hoàn thành nổi, nhiều ngày và mất cả tháng. Nỗi khát khao về quê cháy bỏng đôi chân, lòng dạ héo hon, bào mòn sinh lực. Đường về quê xa lắm, ai ơi!
Chúa Giêsu về quê, con đường tuy không vất vả; nhưng buồn hơn bao giờ hết. Người làng quê không tiếp đón Người. Như một người con xa xứ đâu đã bao năm, người cùng quê lại từ chối Người. Vì Người thành công hơn những người ở lại quê chăng? Vì Người đã khác xưa chăng? Vẫn luỹ tre làng, vẫn những con người bảo thủ, đố kỵ, không muốn ai hơn mình chăng?
Chúa về quê có nỗi buồn của Chúa: "Người nhà không tiếp nhận Người" (Ga 1, 11). Bao đoàn người về quê tránh cơn đại dịch cũng nhiều nỗi buồn, gian truân, vất vả. Xin Chúa thương đến đoàn con xa quê, nay đang muốn trở về.
Lm Giuse Hoàng Kim Toan
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn