NỖI BUỒN HOÀNG PHƯỢNG
( Kính tưởng nguyện Anh Giuse Hoàng Thế Phượng nhân ngày giỗ tuần bảy, thứ tư 24.5.2023)
Giữa mùa tháng Năm, Phượng Hoàng mỏi cánh
Bỏ lại bầu trời Núi Ngọc, Rừng Châu
Quay quắt nỗi đau, nắng lửa mưa dầu
Giông bão đến, trời cao lên tiếng gọi
Phượng Hoàng ơi! Sao vội vàng quá đỗi
Để tiếng chuông buồn đánh thức bình minh
Dấu đen tròn chấm hết cuộc nhân sinh
Lìa cõi tạm, Phượng Hoàng về vô tận.
Đã bước qua tuổi đời “nhi nhĩ thuận”
“Trọn cuộc trần gian con chẳng lo chi
Đường đời lầm than con chẳng lo gì” *
Lời ca đó anh vuông tròn cuộc thế.
Tuổi sáu ba, chưa già, nhưng không trẻ
Sống hết mình, đời phục vụ, hy sinh
Anh “Người thợ đang mãi dệt đời mình
Bỗng Tay Chúa cắt đứt ngay đường chỉ”
(Is 38, 10-12)
Sinh- Tử, vô thường, nhiệm mầu Thánh Ý
Tiếc thương nhiều, đời phó thác tròn dâng
Chẳng lo gì, sống trọn tiếng xin vâng
Khi giờ đến, đời “tràn đầy lần cuối”
Cánh Phượng vàng rơi như lá về cội
Núi Ngọc buồn man mác cả Rừng Châu
Hè đến rồi, Phượng vàng rụng chi mau!?
Khúc thương ca mang “Nỗi buồn Hoàng Phượng”
Thôi thì giã biệt Phượng Hoàng
Thôi thì Hoàng Phượng thiên đàng phúc ân.
Giuse Trần Ngọc Hạnh
22/5/2023
*Lời ca trong bài hát “ Con không Cô đơn” của Lm Ân Đức mà lúc sinh thời Anh Giuse rất tâm đắc và hay hát bài này trong những dịp giao lưu sinh hoạt trong giáo xứ.
Tác giả bài viết: Trần Ngọc Hạnh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn