NHỚ VỀ CHA MẸ
TƯỞNG NIỆM:
-49 năm Mẹ khuất bóng tà dương (Maria Nguyễn thị Trinh 29/6/1976)
-6 năm Cha về với Chúa (G.B Trần ngọc Hân 15/ 02/ 2019)
Gần nửa thế kỷ đàn con mất mẹ
Xa lắm rồi hình bóng cũ yêu thương
Mẹ vẫn TRINH NGUYÊN giấc ngủ thiên đường
Nén tâm hương con cúi đầu tưởng niệm.
Thương mẹ lắm cả một đời thua thiệt
Biết mọi người mà quên mất bản thân
Mưa nắng gian truân, khuya sớm tảo tần
Oằn vai gánh… đôi chân trần rướm máu
Nay đủ đầy nhưng có thời xa lắm
Như cổ tích: cứ một gạo ba ngô
Lúc khó khăn mẹ “lặn lội thân cò”
Khi túng quẩn mẹ “liệu cơm gắp mắm”
Có những đêm bên ngọn đèn hiu hắt
Mẹ âm thầm ngồi gạt sắn tìm cơm
Thương đứa con cứ hay giận hay hờn
Hay “trật đùi” hay giả vờ tuyệt thực
“Bán lưng cho trời, bán mặt cho đất”
Cơm độn khoai ăn còn phải chia phần
Ít một chút là bứt tóc dậm chân
“Của không ngon nhà đông con cũng hết”
“Ngày ba bữa vỗ bụng rau bình bịch” ( N.C. Trứ)
Thế mà vui tìm “cải thiện bữa ăn”
Cá suối, cua đồng, hoa chuối, tre măng
Đói mà ngon nên món nào cũng được.
***
Thiếu nữ hái dâu mấy mươi năm trước
Nay đâu còn chiều “áo nhuộm hoàng hôn”
Chẳng ai ngờ mẹ sớm bỏ chồng con
Đời đứt gánh…mẹ đi vào cõi lạ.
Ngày mẹ mất, con mỗi người một ngã
Đứa Phú Yên, Đèo Cả khuất mây mù
Đứa Sai gòn, Củ Chi, “lao động tu”
Đứa khăn lúp, áo dòng chưa khấn hứa.
Đường trần gian mẹ mới đi một nửa
Nửa đời sau cha đơn độc, u sầu
Chưa kịp nhìn đàn con rể, con dâu
Bên di ảnh…cha thì thầm với mẹ
Biết làm sao thời “gạo châu củi quế”
Nói làm chi chuyện lấy vợ, gả chồng
Lập gia đình, bốn bàn tiệc cũng xong
Giấy học trò con viết làm thiệp cưới.
“Thời không ra thời, buổi không ra buổi
Rồi có lúc không có gạo mà ăn”
Bà ngoại nói…, không tin, đúng y rằng
Thời hay buổi, mà đời giương móng vuốt
Cuộc bể dâu như sóng thần oan khuất
Thế thái nhân tình: nước ốc, bạc vôi
Đám trẻ ngu ngơ giáp mặt cuộc đời
“Lầm thế kỷ” hay từ ngôi sao lạc.
***
Trọn niềm tin yêu, một đời phó thác
Với đàn con, cha làm lại từ đầu
Nắng sớm mưa chiều “cuốc bẩm cày sâu”
Trời chẳng phụ, “cậy trông và nỗ lực”
“Sông có khúc mà đời người có lúc”
Chỉ mong sao cuộc sống được an bình
Dẫu vui - buồn, được – mất cõi nhân sinh
Thương em lắm! J.B Trần Ngọc Hiệu.
Trường Giang ơi! Sông dài sao mệnh yểu!?
Thiên Phước Ngọc Hoan, Phước Vĩnh Huy Huề
Nữ Vương Hòa Bình Kim Hứa, Ban mê
Đời tận hiến…ba người con (của) cha mẹ
Nội ngoại xa gần, cháu chắt lớn bé
Linh mục triều, Chúa chọn cháu Trần Vinh
Chợ Quán Thiên Đài, Minh Sa Đa Minh
Ba sắc màu trong vườn hoa dâng hiến
Như tre trổ bông, tuổi già chợt đến
Khi đời hoàn tất, việc thế chu toàn
Cha nhẹ nhàng rời bỏ bến trần gian
Về với mẹ phúc thiên đàng vĩnh cửu
Gia tài đức tin truyền cho con cháu
Đoàn kết yêu thương, theo Chúa một lòng
Sống chân tình, tròn “lễ nghĩa gia phong”
Đạo làm người và đạo làm con Chúa
***
O TÔI: ÂN HUỆ MỖI NGÀY.
Viết về O… “tượng đài tình mẫu tử”
Dù chỉ là em gái ruột của cha
Cuộc đời O, như tình mẹ bao la
Đoàn cháu chắt kính yêu và ngưỡng mộ
Bao kỷ niệm không quên thời tuổi nhỏ
O sống chung với cha mẹ một nhà
Rất thuận hòa, cũng xuôi ngược bôn ba
Thân xác O mà trái tim người mẹ.
O đẹp lắm…ngày xưa cha mẹ kể
Bao người thương, dạm hỏi cũng không xong
Duyên phận long đong, O chẳng lấy chồng
Mười hai bến, chẳng bến nào trong đục
Tập hình cũ nhìn O nghiêng mái tóc
Rất dịu hiền, duyên dáng nét đoan trang
Là ý Trời, hay thuyền chẳng sang ngang
Hay “sứ mệnh thiên thần” Chúa giao phó
Là hạt CÁT thật mong manh bé nhỏ
Nhưng tràn đầy, lấp lánh chuỗi nhân sinh
Hạt CÁT yêu thương, hạt CÁT quên mình
Tạ ơn O, cám ơn đời- hạt- “CÁT”
Nhiều đứa cháu cứ ương ương, “trốôc trạc”**
Nhớ ngày xưa niên thiếu tuổi học trò
Đôi xăng đan đế “ca rép” thơm tho
O mua cho mà không dám mang vội
Lần đầu tiên mặc áo “soa Pháp nội”
Sợ lấm bùn, lo đi học trời mưa
Chiếc quần O may rộng quá không vừa
O bảo: “mặc- đang tuổi ăn tuổi lớn”
Rồi ngày tháng theo dòng đời gió cuốn
O trở thành gốc cổ thụ yêu thương
Đoàn cháu năm xưa mỗi đứa một đường
Cha mẹ đi xa…xa vào cõi nhớ
Trời ban cho O tuổi đời thượng thọ
Vẫn dáng gầy, nhưng ít ốm, thưa đau
Trên tám mươi, nằm bệnh viện lần đầu
Rất an bình tuổi già xanh thanh thản
Nước chè xanh, O ân cần mỗi sáng
Mới bảy giờ đã ngồi đứng không yên
Thiếu đứa nào là điểm mặt nhắc tên
Sao không đến…chờ lâu “vưa”** nước nguội
Càng dễ thương khi cuộc đời thêm tuổi
Đã bắt đầu khi nhớ nhớ, quên quên
Được như O là phúc lộc ơn trên
Tỏa bóng mát cháu chắt về đoàn tụ
Chùm hoa giấy, hoa lan bên thềm cũ
Căn nhà xưa, O an sống tuổi già
Cháu về với O, chắt đến thăm Bà
“Sáng nào Chúa cũng ban ân huệ mới”( Aica 3, 22-23)
XUÂN ẤT TỴ 2025.
Jos. Trần Ngọc Hạnh
** Bài thơ trên, tác giả có dùng một số “phương ngữ” hoặc cổ xưa. Kính mong quý bạn đọc tự tìm hiểu. Xin cám ơn.
Tác giả bài viết: Jos. Trần Ngọc Hạnh.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn