THƠ: QUỲ BÊN MÁNG CỎ

Thứ hai - 20/12/2021 09:24
Ở đây, cách trở, xa xôi ngàn vạn dặm. Những nửa vòng trái đất, nhưng cách mặt, mà chẳng xa lòng. Nơi đây không thiếu bất cứ loài hoa nào. Nghìn tía, muôn hồng, rực rỡ và ngây ngất sắc hương. Nhưng, mãi không tìm ra được một đoá Dã Quỳ vàng, như vẫn bắt gặp tình cờ, lặng lẽ, âm thầm bên suối, lưng đồi, dọc đường đi về ngôi giáo đường miền Ban Mê buồn muôn thuở này.
Đó là sự thật của lòng tôi, sau mấy năm ở bờ bên kia đại dương. Có nghĩa là, nói như nhà văn Nguyễn Tuân thì vẫn như là “thiếu Quê Hương” rồi đấy ?

Thân mến gửi tặng các bạn trẻ của giáo xứ Châu Sơn chút tâm tình cỏ hoa này. Cùng các bạn, dâng lên Chúa Hài Nhi Giêsu.
THƠ: QUỲ  BÊN   MÁNG   CỎ

IMG 2571
IMG 2572 (1)

QUỲ  BÊN MÁNG CỎ

.francis assisi Lê Đình Bảng.


Này, con đến, quỳ dâng bên máng cỏ
Lòng đơn sơ, không nhung gấm, lụa là
Bao nhiêu lời kinh, lễ vật, hương hoa
Bấy nhiêu tâm tình nguyện cầu sốt sắng

Này, con đến, chắp đôi tay thầm lặng
Nguồn thiêng liêng ơn phước, thật cao vời
Và đầm đìa, mưa trắng tuyết rơi rơi
Hang đá hồn con, rét run, chật chội

Ghé thăm con,dẫu nghèo nàn, tăm tối
Bếp lửa tro tàn, nguội tắt từ lâu
Bữa đói, bữa no, con cá, lá rau
Thất bát mùa màng, sâu rầy, hoang hoá

Con đâu dám mơ điềm lành, phép lạ
Với trầm hương và mộc dược, vàng ròng
Của ba nhà đạo sĩ xứ phương Đông
Nên ngơ ngác mãi, ga tàu trễ chuyến

Bê- lem ơi, đã bao mùa hưu chiến ?
Súng đạn nằm nghe cây lá trở mình ?
Còn một chút này, xin giữ làm tin
Giữ cho ấm, giữa đồng không mông quạnh…..

Hẹn Em nhé, đêm nay, Đêm Rất Thánh
Ơi, những con đường liên xã, liên thôn
Hỏi dã quỳ còn vàng rực Châu Sơn ?
Mau lên nhé, kẻo chậm chân, lễ muộn

Hai nghìn năm, vẫn tha hương, chạy trốn
Chúa vẫn lang thang, góc phố, dạ cầu
Tìm chỗ nghỉ chân, chia sẻ thương đau
Giữa những pháo đài, xa hoa, lộng lẫy

Sao lửa khói vẫn ngày đêm ngụt cháy ?
Giữa những ngăn chia, mìn bẫy, kẽm gai
Tóc rối đầu tang, hầm hố, châu mai
Những họng súng, những lưỡi lê, thù hận ?

Đâu cũng thấy những vòng đai, rào chắn
Của ngục tù và bi kịch buồn nôn
Sao lạc loài? Sao cô độc, cô đơn ?
Tìm nhau mãi, dẫu thiên đường có thật ?

Tôi nghe rõ, lời thánh ca Em hát :
“Đêm Thánh vô cùng, giây phút tưng bừng
Đất với trời…se chữ đồng…”
Lại một lần, tôi bay giữa thinh không
Đến một cõi nào, không bờ, không bến …?

Và Em nhé, nhớ giùm tôi, chỗ hẹn…
Đi bên nhau, tóc và gió đầy hương
Như lần đầu, mình lạc lối trên nương
Nghe chuông giáo đường cồn cào giục giã…

Xí một chỗ thật gần bên hang đá
Để còn nghe hơi thở ấm bò lừa
Và tiếng Mẹ ru …ví dặm, ầu ơ…
Chúa nằm ngủ, mơ màng, sao đẹp thế !

Tôi cứ đợi, chờ em lên rước lễ
Hai đứa mình cùng nhịp bước song đôi
Ôi, rẫy cà phê xanh nụ, xanh chồi
Thóc lúa tới đâu, bồ câu tới đấy…

Em nghe chứ, gần đây, con suối chảy ?
Hay bụi mưa nhành phương thảo rảy trên mình ?
Và mắt thuyền ai sóng sánh, lung linh
“ Ơn châu báu…thật không bờ, không bến…”

IMG 1358


tải xuống

Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng

Tổng số điểm của bài viết là: 17 trong 4 đánh giá

Xếp hạng: 4.3 - 4 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây