Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca. (Lc 24, 13-35)
Cùng ngày thứ nhất trong tuần, có hai môn đệ đi đến một làng tên là Emmaus, cách Giêrusalem độ sáu mươi dặm. Dọc đường, các ông nói với nhau về những việc vừa xảy ra. Ðang khi họ nói truyện và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Người hỏi: "Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?" Một người tên là Clêophas trả lời: "Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất ở Giêrusalem mà không hay biết những sự việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày nay". Chúa hỏi: "Việc gì thế?" Các ông thưa: "Sự việc liên can đến ông Giêsu quê thành Nadarét. Người là một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa và toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp Người để xử tử và đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng tôi, chúng tôi vẫn hy vọng Người sẽ cứu Israel. Các việc ấy đã xảy ra nay đã đến ngày thứ ba rồi. Nhưng mấy phụ nữ trong nhóm chúng tôi, quả thật, đã làm chúng tôi lo sợ. Họ đến mồ từ tảng sáng. Và không thấy xác Người, họ trở về nói đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng: Người đang sống. Vài người trong chúng tôi cũng ra thăm mồ và thấy mọi sự đều đúng như lời các phụ nữ đã nói; còn Người thì họ không gặp".
Bấy giờ Người bảo họ: "Ôi kẻ khờ dại chậm tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Ðấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?" Ðoạn Người bắt đầu từ Môsê đến tất cả các tiên tri, giải thích cho hai ông tất cả các lời Kinh Thánh chỉ về Người. Khi gần đến làng hai ông định tới, Người giả vờ muốn đi xa hơn nữa. Nhưng hai môn đệ nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã về chiều, và ngày sắp tàn". Người liền vào với các ông.
Ðang khi cùng các ông ngồi bàn, Người cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ sáng ra và nhận ra Người. Ðoạn Người biến mất. Họ bảo nhau: "Phải chăng lòng chúng ta đã chẳng sốt sắng lên trong ta, khi Người đi đường đàm đạo và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta đó ư?" Ngay lúc ấy họ chỗi dậy trở về Giêrusalem, và gặp mười một tông đồ và các bạn khác đang tụ họp. Họ bảo hai ông: "Thật Chúa đã sống lại, và đã hiện ra với Simon". Hai ông cũng thuật lại các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế nào.
Suy niệm
Có niềm vui nào lớn lao và vỡ òa, cho bằng niềm vui của các học trò được gặp lại Thầy sau một biến cố kinh hoàng, Thầy đã bị kết án và bị treo trên thập giá, thế mà hôm nay, Thầy đứng bên cạnh mọi người, Thầy xuất hiện trên từng cây số với những anh em thất vọng, hoài nghi về những gì Thầy đã nói trước. Ngay cả những người chưa chấp nhận sự thật đó, Thầy đã cho đặt ngón tay vào lỗ đinh, đặt bàn tay vào cạnh sườn. Quả thực là niềm vui ngập tràn mọi tâm hồn. Chúa nhật thứ ba phục sinh, mỗi người được mời nghe thánh Luca thuật lại cuộc trò chuyện giữa Đức Giesu phục sinh với các học trò, trên đường họ trở về nhà, trở về với công việc, trong một tâm trạng buồn chán, thất vọng ê chề, đau khổ trong tâm hồn, mọi thứ được kỳ vọng, nay như chấm dứt tất cả.
Thầy mất, các anh em quây quần bên nhau, nương tựa lẫn nhau để động viên vượt qua nỗi sợ hãi trong tâm hồn cũng như bên ngoài, Thầy xuất hiện, ban bình an, chúc lành và cho anh em kiểm chứng về con người của Ngài. Thầy là Đấng đã sống với anh em, đã bị kết án và bị đóng đinh trên thập giá, và hôm nay, Thầy đứng đây, bên cạnh anh em là một người. Anh em đừng sợ, hãy can đảm loan truyền tin vui này cho thế giới. Thế là các Tông đồ như được tiếp lửa cho sứ vụ, như được đón nhận nguồn năng lượng cho niềm tin, can đảm đứng lên, mở cửa phòng, loan báo tin vui cho thế giới. Thánh Phêrô đã khởi đầu sứ vụ với bài giảng thật hùng hồn, khai sinh một Giáo hội đầy sức sống Thánh Thần: “Trong ngày lễ Ngũ Tuần, Phêrô cùng với mười một Tông đồ đứng ra, lên tiếng nói rằng: "Hỡi các người Do-thái và tất cả những ai ở Giêrusalem, xin hãy biết điều này và lắng nghe lời tôi! Hỡi những người Israel, hãy nghe những lời này: Ðức Giêsu Nadarét là người đã được Thiên Chúa chứng nhận giữa anh em bằng những việc vĩ đại, những điều kỳ diệu và những phép lạ mà Thiên Chúa đã dùng Người để thực hiện giữa anh em, như chính anh em đã biết”. Các Tông đồ đã được gặp Chúa phục sinh, đồng thời, các ông cho Ngài sống lại trong trái tim, khối óc và lòng mến của các ngài, do đó, một niềm tin mãnh liệt thôi thúc các ngài làm chứng cho mầu nhiệm phục sinh với lời chứng đến từ những gì mắt thấy tai nghe của các Tông đồ.
Mỗi ngày, các Tông đồ như tìm thấy con đường đi sâu vào mầu nhiệm cứu độ của Thiên Chúa, Ngài cứu độ con người bởi con người có một giá trị đặc biệt trước mặt Thiên Chúa. Thánh Phê rô đã bộc bạch tâm tình đó, trong lá thư mục vụ gởi cho các cộng đoàn giáo hội sơ khai, qua lá thư, vị thủ lãnh Giáo hội nhắc nhở con cái, hãy ý thức tính siêu việt của một con người, có như thế nào, Thiên Chúa mới sai người Con đến cứu thoát, và cho được sống trong sự tự do của Thiên Chúa: “Anh em biết rằng không phải bằng vàng bạc hay hư nát mà anh em đã được cứu chuộc khỏi nếp sống phù phiếm tổ truyền, nhưng bằng máu châu báu của Ðức Kitô, Con Chiên tinh tuyền, không tì ố”. Máu chiên bò thời Cựu ước còn xóa bỏ tội lỗi của con người được, thế thì máu châu báu của Con Thiên Chúa không thể đưa con người tiến lên một tầm cao mới, một giá trị mới được sao ? chính máu châu báu đó, giúp con người nhận ra mình là một tạo vật mang trong tim và trong con người, hình ảnh Thiên Chúa, và Thiên Chúa muốn mời gọi con người hãy giới thiệu khuôn mặt và hình ảnh của Ngài cho thế giới hôm nay, giúp họ tìm thấy giá trị của một con người.
Hai môn đệ buồn rầu, rời bỏ cộng đoàn, rời bỏ anh em, trở về với những sinh hoạt cũ, những công việc cũ, tâm hồn bấn loạn, tinh thần bi quan, đôi mắt bị che phủ bởi bao lắng lo giữa dòng đời. Trong tâm thế nặng nề, Chúa phục sinh hiện ra, đồng hành với các ông trên một hành trình dài, giúp họ mở trí, mở mắt và mở trái tim: “Cùng ngày thứ nhất trong tuần, có hai môn đệ đi đến một làng tên là Emmaus, cách Giêrusalem độ sáu mươi dặm. Dọc đường, các ông nói với nhau về những việc vừa xảy ra. Ðang khi họ nói truyện và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Người hỏi: "Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?" Một người tên là Clêophas trả lời: "Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất ở Giêrusalem mà không hay biết những sự việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày nay". Những lo lắng hiện tại, những trở ngại trong cuộc sống, làm cho đôi mắt họ tăm tối, trí khôn họ như khép lại, trái tim như đông đặc, tất cả như bế tắc, người bạn đồng hành đã khai trí, mở trái tim, đánh thức niềm tin, giúp họ nhận ra những giá trị thực của hiện tại, đặc biệt nhận ra sự hiện diện của Chúa phục sinh với những cử chỉ rất thân thương và đầy tình yêu mến.
Ðang khi họ nói truyện và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Những bế tắc trong niềm hy vọng, những lo lắng cho tương lai bị vùi lấp, những định kiến về tôn giáo, về truyền thống, về thái độ sống đạo, đang che phủ đôi mắt của hai ông, và có thể cả chúng ta hôm nay. Khi đôi mắt tinh thần bị che phủ, làm sao nhận ra được những giá trị tinh thần đến từ tôn giáo, làm sao nhận ra được sự khác biệt giữa thế giới đầy ảo giác hôm nay, với thế giới của mầu nhiệm phục sinh. Quá kỳ vọng vào tương lai mà Thầy sẽ đem lại cho mỗi người, nên hai ông càng thất vọng nhiều khi Thầy đã chết. Cũng vậy, người tín hữu hôm nay quá kỳ vọng vào Thiên Chúa sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của tôi trong từng ngày, Giáo hội qua Giáo xứ và các mục tử, sẽ đáp ứng tất cả những gì tôi cần cho phút giây hiện tại, mà quên rằng đi tìm Đức Giesu phục sinh, là mong Ngài hiện diện để chia sẻ và hướng dẫn tôi đi trên con đường của Ngài hướng dẫn, cách tự tin mà mạnh mẽ. Khi mọi thứ không được toại nguyện, hai ông thất vọng bỏ tương lai, trở lại với quá khứ, đó cũng là trào lưu của những người thích truyền thống, thích được nâng niu và mang vác trên vai, không dám đi trên đôi chân của mình, không dám cộng tác với Chúa Thánh Thần, để xây dựng Giáo hội và hoàn thiện bản thân, chỉ biết dựa dẫm và yêu sách mọi thứ theo bản năng tự nhiên của con người, không biết sử dụng phút giây hiện tại Chúa ban cho.
Thế nhưng, còn một chút niềm vui khi hai ông biết chấp nhận cái hữu hạn của mình, mời vị khách bộ hành ghé lại nhà cùng chia sẻ chút tình người, vị khách đó đã đáp lời. Những lời chia sẻ từ vị khách bộ hành, khởi đi từ Kinh thánh, từ những gì đã được báo trước, giúp khai trí phần nào cho hai ông, khai tâm là lúc các ông biết Thầy dạy sự thật, để rồi ra đi theo Thầy, nhưng hôm nay, các ông mới được khai trí, để các ông mạnh dạn dành một chỗ nhất trong trái tim cho Thầy, Đấng đã chết và đã sống lại. Trước một xã hội đầy những cạm bẩy, người tín hữu có đủ can đảm để mời một vị khách, ghé thăm gia đình và ở lại với mỗi người không ? khi con người dám mở lòng, mở trí, họ sẽ được chia sẻ, được khám phá những chiều kích sâu thẳm của tình người, tình huynh đệ cộng đoàn, đặc biệt là tình yêu phục sinh của Đức Giesu. Nơi đó, họ còn nhận ra những cử chỉ rất thân thương, đã một lần nào đó Thầy thực hiện qua việc trao cho tôi những miếng bánh ấm áp tình Thầy trò, và hôm nay Thầy đang thực hiện như thế.
Lạy Chúa, tâm trí và đôi mắt chúng con nhiều lúc còn bị che khuất, để rồi những giá trị tinh thần, đem lại niềm vui và ơn cứu độ cho con người, chúng con không nhận ra, xin Chúa phục sinh mở tâm hồn và đôi mắt mỗi người, để chúng con nhận ra những giá trị lớn lao của tình yêu phục sinh đến từ Thiên Chúa Cha. Chúa đã trao cho hai môn đệ miếng bánh tình người, để rồi từ cử chỉ thân thương đó, các ông nhận ra Thầy đã sống lại, xin Chúa dùng Lời của Chúa và bí tích Thánh Thể mỗi ngày, như là dấu chỉ cho chúng con nhận ra chiều sâu thánh thiêng của mầu nhiệm phục sinh, nơi đó, lòng thương xót của Thiên Chúa, luôn là mạch suối ân sủng tuôn đến mọi tâm hồn chúng con. Amen.
Tác giả bài viết: Lm Pet. Trần Bảo Ninh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn