Dẫu biết đời đời Ta có đó,
thuở hồng hoang mãi tới bao giờ.
Nhưng cứ Thu về Ta lại nhớ,
cuộc hẹn nào đã viết thành thơ !
Ta chờ nên vẫn thường đến sớm,
đàn nghêu ngao cổ khúc “mưa sương”.
Mong thấy con về mang áo tím,
vì nay Mùa Vọng đã lên đường !
Đã mấy thu rồi con lỗi hẹn,
nói “về” mà lại cứ “đi xa”.
Hẹn “gặp” để rồi không thấy “đến”,
bên đường lủi thủi một mình Ta.
Không lẽ lại “đàn treo dương liễu”,
giọng khan “trời chẳng đổ mưa sương” ?
Ta về để Ta đi biền biệt,
hố hào sâu, gai góc ngập đường !
Đợi con thêm một lần Mùa Vọng,
bàn tiệc vui chén tạc chén thù.
Đường hoang xưa ngập tràn hoa, nắng,
Về đi ! Không lẽ mãi hoang vu !
Tác giả bài viết: Sơn Ca Linh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn