ĐỨC MẸ ĐẦU LÀNG

Thứ năm - 07/12/2023 15:30
Bài thơ ĐỨC MẸ ĐẦU LÀNG, sáng tác của nhà thơ Trần Ngọc Hạnh, đậm đà dấu ấn của “hương đồng gió nội”.

Khi nói về làng quê, hình ảnh bộ tứ: cổng làng cùng với cây đa, giếng nước, mái đình đã hình thành nên hồn cốt của làng quê Việt, nhưng giờ đã mai một với thời gian. Bởi thế, cách đây 60 năm, điểm độc đáo nơi xứ đạo nầy, là ngay trước cửa ngõ vào làng, Đức Cha cố Giuse Trịnh Chính Trực (1925–23.9.2011), nguyên Linh mục Quản xứ (từ 1960–1966) đã cho đặt Đài Đức Maria Vô Nhiễm Nguyên tội, Đấng Bổn mạng đã ôm ấp Giáo xứ Châu Sơn hơn nửa thế kỷ qua.

“Mẹ đứng đó như hồn quê Núi Ngọc” là một hình tượng chất ngất bến bờ yêu thương giữa người Mẹ Thiên quốc với cuộc đời lam lũ của người mẹ trần gian.
ĐỨC MẸ ĐẦU LÀNG


ĐỨC MẸ ĐẦU LÀNG

 

Mẹ đứng chắp tay đầu làng Núi Ngọc
Nên đoàn con kêu Đức Mẹ Đầu Làng
Có chút gì nghe chẳng mấy cao sang
Mang dáng dấp bà mẹ quê chân thật

Mẹ của muôn người, Mẹ Vua Trời Đất
Nhưng Mẹ gần như bến nước gốc đa
Như mái tranh xưa khói bếp quê nhà
Như bóng mát dừng chân người lữ thứ

Những đứa con xa tìm về lối cũ
Thấy Mẹ hiền đứng đợi đã bao năm
Ai dẫu xa xăm Mẹ vẫn âm thầm
Nửa Thế Kỷ đợi chờ trong im lặng.

Cơm áo mưu sinh, dầu thơm mật đắng
Dẫu bôn ba nơi buôn bán chợ đời
Dẫu nhọc nhằn những được–mất, đầy–vơi
Nhìn lên Mẹ, đường con không lạc lối.

Mẹ là “Đấng bầu chữa kẻ có tội”
Mẹ ân cần “yên ủi kẻ lo âu”
Giông tố trần gian sóng nước con đò
Ngôi sao sáng dẫn con về bến Mẹ

Mẹ Vô Nhiễm hồng ân sa số kể
Mẹ Đầu Làng nên Mẹ vẫn chân quê
Rất an bình như lối nhỏ bờ tre
Mẹ đứng đó như hồn quê Núi Ngọc.

 

Jos Trần Ngọc Hạnh

Tác giả bài viết: Jos. Trần Ngọc Hạnh.

Tổng số điểm của bài viết là: 10 trong 2 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 2 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây