KINH KHỔ
Francis Assisi Lê Đình Bảng.
Có những lúc, con mỏi mòn, chán nản
Mắt dõi xa xăm, rười rượi, trĩu buồn
Nửa trưa hè, nửa ngai ngái chiều hôm
Muốn làm biếng, ngủ vùi cho quên chuyện
Ồ, xung quanh, những rào ngăn, màng nhện
Bỗng dưng, thành quần đảo mịt mù
Nhất nhật tại tù, tại ngoại thiên thu
Những khép mở, những ra vào, ngờ ngợ
Nhìn sợi dây căng dài theo mặt phố
Cứ tưởng mình đang yên ấm, an toàn
Bởi có dân phòng, lại có công an
Bỗng nghe thoáng, một hồi chuông cứu khổ
Ở ngã tư, chỗ đông người, xe cộ
Hôm nay, có gì hơn cái bình thường?
Như vụ mùa xong, rơm rạ vãi vương
Ai đẩy con vô khoảng không, hụt hẫng?
Để gió thổi về một thời xa vắng
Gặp lại thành xuân, trăng mật yêu chiều
Mùa theo mùa, để gặt hái, ương gieo
Có hoa, mừng hoa. Có nụ, mừng nụ
Vâng, lạy Chúa, suốt dòng dài lịch sử
Con đợi từng giờ, hát khúc Xuân Thu
Mơ ước tầm thường của gã nông phu
Nhưng tay nhân gian chưa từng độ lượng?
Gió bỗng trở mùa, ầm ào gió chướng
Bao nhiêu lúa non ra biển, ra sông
Chúa bảo, con phải bám đất, bám đồng
Phải ra sức để cày sâu, cuốc bẫm
Nghe giọng alto trầm buồn, thấm đẫm
Trên lầu nhà ai, lảnh lót, trong ngần
Tiếng hát nàng trên thành phố bâng khuâng
Em vẫn cầu kinh sau giờ lễ muộn
Con sống, nhưng chẳng còn là con sống
Mà là Thánh Thần mưa móc sinh sôi
Máu đang tươi và môi miệng đang cười
Tim thổn thức và bồi hồi gan ruột
Cứ tưởng bình yên, sáng mai, chiều mốt
Bặt tin nhau, khi ôn dịch lan tràn
Vòng ngoài, vòng trong, rào cản, dây căng
Đã đến lúc thịt da mình rạn vỡ
Sài Gòn ơi, có còn mang duyên nợ?
Là hậu phương cho cả nước không em
Mấy mươi năm qua, máu chảy, ruột mềm
Giờ, chẳng thấy ai chìa tay giúp đỡ ?
Chiều nay, giữa công trường như bỏ ngỏ
Giữa một khoảng không, hụt hẫng, không ngờ
Một sự bình thường, xa lạ, bơ vơ
Để hãm bớt cái đà đang lao xuống vực
Người ta đang mua những gì không mua được
Mấy tỷ người đu trên một sợi cáp quang
Người ta quên nhau, quên cả thời gian
Sống và sống vô hồn như cỗ máy
Em tránh né và tôi đang trốn chạy
Đợi gì khói hương, kèn trống, tiễn đưa
Ở trung tâm dịch sẵn có bàn thờ
Có cả thương đau, tuềnh toàng, vội vã
Lạy mẹ, lạy cha, non cao, biển cả
Bốn phương trời, mười phương đất bao dung
Con lạy vong linh đồng bái, rẫy rừng
Gặp ai, cũng thấy dè chừng, ngờ vực
Thấy như mình đang làm theo vô thức
Cũng cách ly, cũng rào trước, đón sau
Cũng gượng vui, cho đủ cả sắc màu
Dịch từng ngày đang diễn ra phức tạp
Quê hương ơi, có điều chi gấp gáp
Hỏi vì sao, trâu chậm, uống nước bùn?
Họ coi mình như nước lã, người dưng
Mưa đều khắp, mà quê mình hạn hán
Em đã yên thân ở nơi di tản
Hẹn ngày nào về, mùa nắng, mùa mưa?
Mình chờ nhau vào giữa lúc ban trưa
Dưới chân tượng Đức Mẹ Hoà Bình, nhé
Một chùm hoa mẫu đơn thôi, be bé
Mẹ đưa tay, ôm hai đứa chúng mình
Em ngoan nguỳ, nên em thuộc nhiều kinh
Tôi chắp hai tay, một lòng hạnh nguyện
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn