MỘT CHÚT TÌNH CỎ HOA
Thơ: Lê Đình Bảng
(Kính dâng Thánh Phanxico Assisi, Bổn mạng)
Như cỏ hát với bình minh, tôi hát
Ngày ra GIÊNG, bông đẫy hạt, man vàn
Cả đồng mùa xanh lục diệp, tràng giang
Và sông suối chảy, đập tràn, hoan hỷ
Buổi sáng thế, giữa vườn thơm mộng mị
Người ra thăm cây lành dữ ngoan ngùy
Ai dỗ dành cơn cám dỗ từ bi
Mây tưởng áo, hoa rạng ngời nhan sắc
Tôi hát với dòng sông kia bằn bặt
Ơi, bồ câu bé nhỏ của tôi ơi
Đưa nhau về, lưng áo đẫm mồ hôi
Trên cánh mỏng có nhọc nhằn, mệt mỏi
Bước se sẽ, kẻo hai lòng bối rối
Kẻo mùi hương phai cơm mới ngày mùa
Đêm nguyệt rằm, diên yến đợi, cầu mưa
Tiếc, đôi lứa phải khăn chia lìa gối
Phù hoa ấy, suốt dặm dài trôi nổi
Mỗi chiều lên, trông én liệng hiên ngoài
Lạy Chúa Trời, sao nặng trĩu đôi vai
Tôi đã xuống từng sân ga hò hẹn
Cả những lúc bờ xa, xa, chuyển bến
Tôi cô đơn, tôi mệt lả, cùng đường
Ở chốn nào lau lách, bóng tà dương
Manh áo tầm gai, mình trần, chân đất
Cả những lúc chén trà suông, rượu nhạt
Một thời nghiêng vai, lối cũ đi về
Tôi nằm nghe, nghe rõ phố phường khuya
Trốn chạy mãi, cùng trời, không khỏi nắng
Tôi thèm sống, vô ưu và thầm lặng
Với nỗi đau sinh thể chảy trên người
Lạy Chúa Trời, tôi rõ phận đời tôi
Mỗi thương khó, mỗi vui mừng, tàn héo
Phải tĩnh tại ở trong lòng, mới hiểu
Chúa từ bi, nguồn vô lượng, vô cùng
Đừng để tôi ra nước lã, người dưng
Vâng, lạy Chúa, đừng để tôi hư mất
Với ơn phước, Ngài cho tôi vỡ vạc
Tôi nâng niu, tôi giữ ngọc gìn vàng
Dẫu ngọt bùi, cay đắng của trần gian
Tôi nhẫn nhục, đợi mai ngày gặt hái
Cảm ơn Chúa đã cho tôi nếm trải
Trong lúc yên vui, trong nỗi đau đời
Biết bao lần, tôi đã cố quên tôi
Lặng hơn nước, thấp hơn loài cỏ dại
Tây Đô, 10.1970.
( Trích từ tập thơ HÀNH HƯƠNG).
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn