Lễ Giáng sinh (lễ Rạng đông)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca. (Lc 2, 15-20)
Khi các thiên thần biến đi, thì các mục tử nói với nhau rằng: "Chúng ta sang Bêlem và coi xem sự việc đã xảy ra mà Chúa đã cho chúng ta được biết". Rồi họ hối hả tới nơi và gặp thấy Maria, Giuse và Hài Nhi mới sinh nằm trong máng cỏ. Khi thấy thế, họ đã hiểu ngay lời đã báo về Hài Nhi này. Và tất cả những người nghe, đều ngạc nhiên về điều các mục tử thuật lại cho họ.
Còn Maria thì ghi nhớ tất cả những sự việc đó, và suy niệm trong lòng. Những mục tử trở về, họ tung hô ca ngợi Chúa về tất cả mọi điều họ đã nghe và xem thấy, đúng như lời đã báo cho họ.
Suy niệm
Toàn thể nhân loại cùng hòa chung với các Thiên Thần, cất cao tiếng hát đón mừng Con Thiên Chúa làm người, Ngài chính thức đi vào ngôi nhà nhân loại, đi vào từng con đường góc phố của con người, đến tận nhà và dừng lại nơi cánh cửa tâm hồn mỗi người, để cùng với con người, Con Thiên Chúa dẫn lối đi tới một ngày mai đầy niềm vui và hy vọng của tình yêu cứu độ. Phụng vụ Lời Chúa Thánh lễ rạng đông mời con người ngụp lặn trong niềm vui và hạnh phúc khi bên cạnh mỗi người, có sự hiện diện của Con Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ trần gian. Còn niềm vui nào cho bằng từ hôm nay, nhân loại nhận được món quà từ trời cao, đó là lời hứa cứu độ mà Thiên Chúa đã hứa, ngày con người quay lưng lại với tình yêu của Ngài.
Để chuẩn bị cho Đấng Cứu Thế vào đời, Thiên Chúa Cha đã gởi các tiên tri tới trước, để loan tin vui, để dọn đường nơi mỗi tâm hồn của con người, hầu tất cả có thể nhận ra đã đến lúc Thiên Chúa thực hiện lời hứa cứu độ, đồng thời, chuẩn bị đón Đấng Cứu Thế một cách xứng đáng, bởi Ngài đến, như lời tiên tri Isaia trong bài đọc 1, mang theo món quà lớn từ trời cao đến cho con người: “Hãy nói với thiếu nữ Sion: Này đây Ðấng Cứu Ðộ ngươi đến. Người đem theo phần thưởng với Người và sự nghiệp trước mặt Người. Những người được Chúa cứu chuộc, người ta sẽ gọi họ là dân thánh. Còn ngươi, ngươi sẽ được gọi là thành quý chuộng, thành không bị bỏ rơi”. Phần thưởng của Thiên Chúa là chính người Con của Ngài, người Con đó đem tình yêu cứu độ đến cho con người, mở đường cho con người trở về với quê hương đích thực của mình, trở về ngôi nhà người Cha nhân lành đã chuẩn bị trên trời. Từ đây, sự nghiệp và tương lai của con người sẽ đổi thay, là một tội nhân, một tạo vật đã quay lưng với Thiên Chúa, nay được gọi Ngài là Cha, có tên gọi mới là nghĩa tử của Thiên Chúa.
Cảm nghiệm từ bản thân được Thiên Chúa yêu thương và cứu vớt khi đang rơi vào hoàn cảnh khác thường, thánh Phaolo đã nhắc nhở người học trò, luôn ý thức về ơn gọi và trách nhiệm của mình khi được cộng tác với Thánh Thần, đem ơn cứu độ đến cho muôn dân: “Khi Ðấng Cứu Thế, Chúa chúng ta, đã tỏ lòng từ tâm và nhân ái của Người, thì không phải do những việc công chính chúng ta thực hiện, nhưng do lòng từ bi của Người, mà Người đã cứu độ chúng ta, bằng phép rửa tái sinh và sự canh tân của Thánh Thần, Ðấng mà Người đã đổ xuống tràn đầy trên chúng ta qua Ðức Giêsu Kitô, Ðấng Cứu Ðộ chúng ta”. Ơn cứu độ Con Thiên Chúa đem đến trần gian không do công trạng hay tài năng của con người, nhưng đến từ tình thương yêu của Thiên Chúa. Mỗi người được nhận ân sủng đó cách nhưng không, thì hãy cho đi cách nhưng không, hầu mọi người đều được chung hưởng niềm hạnh phúc Nước Trời trong ngày cánh chung.
Câu chuyện giáng sinh vẫn mãi là một câu chuyện vui nhưng khá bí ẩn, bởi sự xuất hiện của một hài nhi trong một gia đình nhỏ, đã làm náo loạn cả bầu trời, muôn tinh tú đổi thay, trên mặt đất càng có nhiều dấu lạ, dân thành Giê-ru-sa-lem không quan tâm tới biến cố đó, các nhà lãnh đạo tôn giáo thờ ơ trước câu chuyện giáng sinh, dù họ biết rõ và cũng đã nghe các tiên tri loan báo, đặc biệt Kinh thánh đã ghi lại những lời tiên báo qua nhiều thế hệ. Còn những mục đồng, những người nghèo của Giave, họ đã nhận ra nhiều dấu chỉ, nhận ra sự hiện diện của Đấng Cứu Thế nhờ các thiên thần loan báo, họ tìm đến thờ lạy. Xa hơn là các nhà chiêm tinh, các đạo sĩ, theo sự chuyển vần của đất trời, họ biết có Đấng làm chủ vũ trụ xuất hiện ở vùng trời nào, họ đã tìm đến và thờ lạy Ngài: “Khi các thiên thần biến đi, thì các mục tử nói với nhau rằng: "Chúng ta sang Bêlem và coi xem sự việc đã xảy ra mà Chúa đã cho chúng ta được biết". Rồi họ hối hả tới nơi và gặp thấy Maria, Giuse và Hài Nhi mới sinh nằm trong máng cỏ. Khi thấy thế, họ đã hiểu ngay lời đã báo về Hài Nhi này. Và tất cả những người nghe, đều ngạc nhiên về điều các mục tử thuật lại cho họ”.
Tiếng hát của các thiên thần trên bầu trời Bê-lem năm xưa vẫn vang mãi cho đến hôm nay: vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm. Lời bài hát cho chúng ta thấy Đấng Cứu Thế đem đến cho nhân loại món quà từ trời cao là sự bình an đích thực. Sự bình an đó chỉ đến với những ai có cái tâm thiện, có cái tâm sáng, có cái tâm rộng mở và quảng đại. Người nào ăn ở theo đường công chính, sống theo sự thật lẽ ngay, người đó đang từng ngày chìm ngập trong sự bình an đích thực, sự bình an đến từ Thiên Chúa. Đó là một sự bình an đến từ niềm tin, lòng tín thác và mến yêu Thiên Chúa. Cuộc đời họ thuộc trọn về Thiên Chúa, cả con người họ như là một khí cụ dành riêng cho Thiên Chúa dùng trong kế hoạch của Ngài.
Có được sự bình an đích thực, con người đang từng ngày giới thiệu về sự hiện diện của Thiên Chúa, đang giới thiệu về uy quyền của Đấng Tối Cao trên tất cả mọi sự và mọi người. Đó là lúc con người đang làm vinh danh Thiên Chúa. Thế nhưng, thế giới hôm nay chưa một ngày hết tiếng đạn bom, chưa một ngày toàn thể nhân loại không thấy chiến tranh, hận thù, bao nhiêu người còn đói khổ, bao nhiêu người mất nhà mất cửa, mất người thân chỉ vì chiến tranh huynh đệ tương tàn. Bao nhiêu người còn lang thang trên mọi nẻo đường vì không còn gia đình, không còn chỗ tá túc qua đêm. Bao nhiêu người còn là nạn nhân của dịch bệnh, của lòng tham con người, của hận thù và ghen ghét, thế thì làm sao nhân loại có được cái tâm thiện, có được cái tâm sáng và có được cái tâm vị tha để thế giới được bình an, nhân loại sống trong niềm hạnh phúc đích thực của một con người, của một gia đình Thiên Chúa.
Vua Hòa bình đã giáng sinh, Thiên Chúa tình yêu đã nhập thể, thế thì tại sao nhân loại cứ mãi bị giam cầm trong cái vòng luẩn quẩn của tội lỗi và khổ đau, tất cả chỉ vì tính tự mãn và kiêu căng của con người, họ chưa chấp nhận người bên cạnh mình là anh chị em, là con cái cùng một Cha trên trời, họ còn bị tham – sân – si của thế gian thống trị tâm hồn. Nhân loại chưa dám mạnh dạn sám hối tâm hồn và thay đổi nhận thức của mình, để có thể gặp được một Thiên Chúa làm người có tên gọi là Em-ma-nu-en. Nhân loại chưa nhận ra được chiều sâu của phẩm giá con người, đó là một chiều sâu thánh thiêng, bởi con người là họa ảnh của Thiên Chúa, mang trong mình sức sống của Ngài và mặc lấy mầm sống đời đời trong tâm hồn, khi từng ngày đón nhận Thánh Thể tình yêu. Mỗi ngày bóng tối vẫn hoành hành và tìm cách đẩy lùi sự sáng ra khỏi tâm hồn con người, Thiên Chúa luôn sẵn sàng cùng với con người đi vào vùng trời tự do của sự sáng khi can đảm cộng tác với Thiên Chúa và đồng hành với Ngài trên con đường Đấng Cứu Thế đã giới thiệu, đó là con đường của hy sinh, của tự hiến và của phục vụ và yêu thương như Thiên Chúa đã yêu.
Lạy Chúa Giesu, Chúa vào đời trong phận người mong manh, trần trụi và yếu đuối, cho chúng con thấy được chính mình cũng trần trụi, cũng mong manh và cũng yếu đuối như thế, để biết tin thờ vào một Thiên Chúa, để tìm đến ơn cứu độ từ Thiên Chúa và để biết phó thác cuộc đời trong sự quan phòng của Thiên Chúa, xin giúp chúng con biết dừng lại bên hang đá, biết quỳ gối trước một Thiên Chúa làm người nơi Hài Nhi Giesu, để chúng con học được bài học tự hiến của Con Thiên Chúa. Con Thiên Chúa làm người để con người được làm Con Thiên Chúa, xin giúp chúng con mở đôi mắt đức tin để thấy sự kỳ diệu của tình yêu đích thực, là cho đi không tính toán, là hy sinh không tìm lợi ích, là phục vụ không tìm vinh quang cho mình, nhưng tất cả cho Thiên Chúa, vì Thiên Chúa và trong Thiên Chúa. Amen.
Tác giả bài viết: Lm Pet. Trần Bảo Ninh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn