VÔ ĐỀ
Muôn đời nhớ thương Con
Francis Assisi Lê Đình Bảng
Con nằm đó. Thiên thu và bất tận?
Nhành hoa thơm Chúa đã hái về trời
Bởi trần gian này là mảnh sân chơi
Con đi suốt một đời ba đau thắt
Có những lúc, ba vờ quên, giấu mặt
Sau những cơn vui thoáng chốc, nhạt nhoà
Con hiện ra, Thánh nữ Têrêsa
Rồi chợt biến, chợt tan, như mây khói
Ba đấm ngực, trách mình, sao nóng vội
Chẳng ấp yêu Con, thêm chặt, thêm bền?
Để vuột Con ra, mọc cánh, bay lên
Xa bến trần gian, giữa mùa thơ ấu?
Tiếc con chim bay, hay con chim đậu?
Vội bỏ nhành trâm, nhành quế, xa đàn?
Lê Đình Thụy Anh, là đóa ngọc lan
Vừa hé nụ, vừa tỏa hương, khoe sắc
Trong vuông nắng, Con là chim tha hạt
Là mùi thơm của quả thị đầu giường
Trong mỗi giấc mơ, từ ấy, đẫm sương
Con bé bỏng, chuồn chuồn ngô, tinh khiết
Sao Con nỡ vội ra đi, vĩnh biệt?
Ba quỳ dâng, làm của lễ đầu mùa
Thế là từ nay, đi sớm, về trưa
Con trên ấy. Ba dưới này, trông ngóng
Hai cha Con mình cùng mơ, cùng mộng
Như ngày xưa, không ngủ, đợi ba về
Có nhiều đêm, nghe Con nói trong mê
Ba ơi ba, Con đang gọi ba nè
Bông cúc trắng nở hoa đào thánh giá!
Ba chẳng dám xin phép mầu, điềm lạ
Nghĩ mình khô khan, nguội lạnh vô cùng
Cây trơ trần, vì lá rụng, tơ rung
Để gió cuốn, thổi về đâu, mặc gió
Sớm mai vắng, buổi chiều tà, đúng ngọ
Con líu lo, ríu rít gọi ba về
Suốt đêm ngày, sao dằng dặc cơn mê
Mãi đến thiên thu, bao giờ tận thế
Gần hết vòng đời, muôn ngàn dâu bể
Con vẫn tươi nguyên, như đóa ngọc lan
Ở thật gần, trong máu thịt, tim gan
Là vầng trăng non thượng tuần Tháng Bảy.
New Jersey, July 17, 2024
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn