NƯỚC MẮT XỨ NGHỆ: THÂM TÌNH ĐAU ĐỚN CỦA CƠN LŨ HƠN HAI MƯƠI NĂM

Thứ hai - 29/09/2025 19:37
Bài viết là tiếng lòng thắt lại trước thảm cảnh ngập lụt kinh hoàng tại Xứ Nghệ, nơi người dân đang gồng mình chống chọi với cơn thịnh nộ của thiên nhiên , cơn bão số 10 mang tên Bualoi – một cơn lũ được ví như sự tái hiện của trận lũ lịch sử năm 2002.
NƯỚC MẮT XỨ NGHỆ: THÂM TÌNH ĐAU ĐỚN CỦA CƠN LŨ HƠN HAI MƯƠI NĂM
NƯỚC MẮT XỨ NGHỆ: THÂM TÌNH ĐAU ĐỚN CỦA CƠN LŨ HƠN HAI MƯƠI NĂM
 
Nhìn những bức ảnh trên cao này, tim tôi như thắt lại. Đây không chỉ là hình ảnh về một vùng đất bị ngập lụt; đây là nước mắt của xứ Nghệ – nơi người dân đang gồng mình giữa cơn thịnh nộ của thiên nhiên, một cơn bão mà có lẽ phải hơn 20 năm rồi, những người lớn tuổi mới tái chứng kiến.
 
Màu nước lũ không trong xanh, không hiền hòa. Nó là một màu bùn đất vàng đục, cuộn xoáy, nuốt chửng mọi ranh giới, biến ruộng đồng, nhà cửa thành một biển nước mênh mông, ghê rợn. Những mái nhà ngói đỏ, xanh tươi giờ đây chỉ còn là những cụm đảo cô đơn, trơ trọi giữa dòng chảy hung hãn.
 
I. Dấu ấn lịch sử tái hiện: Thảm cảnh dâng cao
 
Thông tin về Hương Sơn (cũ) Hà Tĩnh khiến tôi rùng mình. Mực nước hiện tại xấp xỉ trận lũ lịch sử năm 2002. Con số đó mang theo một sức nặng khủng khiếp của ký ức, gợi nhớ những ngày tháng tang thương, mất mát mà người dân nơi đây đã từng trải qua. Nước không chỉ ngập đến sàn nhà, nó đã dâng lên chạm đến tim, đến hy vọng của mọi người.
 
Nhìn vào bức ảnh, ta thấy rõ sự tàn phá:
 
• Ruộng đồng tiêu điều: Những thửa ruộng lúa, hoa màu – nguồn sống, thành quả lao động cả một mùa của bà con – bị nhấn chìm hoàn toàn. Cây cối nghiêng ngả, trơ cành, chìm trong lớp nước đục ngầu, như những bộ xương đang cố vươn lên thở. Tương lai mùa màng, cái đói sắp phải đối mặt, là một gánh nặng vô hình đè lên vai mỗi người.
 
• Giao thông tê liệt: Những con đường nhựa, vốn là mạch máu giao thông nối liền các xóm làng, giờ chỉ còn là một dải lờ mờ dưới mặt nước. Nhiều đoạn đã bị nước xé toạc, cuốn trôi. Sự cô lập, không lối thoát, là cảm giác kinh hoàng nhất lúc này.
 
II. Thành phố vinh và nỗi lo "Lần Hai"
 
Không chỉ các vùng nông thôn, ngay cả Thành phố Vinh (cũ) cũng đang phải gánh chịu những hậu quả vô cùng nặng nề. Từ "bề bộn" dường như chưa đủ để diễn tả.
 
• Tàn phá lặp lại: Thật xót xa khi nghe tin: nhiều hộ gia đình và ki ốt dọc các tuyến phố mái tôn đã bay mất… lần hai. Cơn bão đầu tiên đã lấy đi tài sản, công sức của họ; cơn bão này quay lại, giáng đòn chí mạng vào những nỗ lực phục hồi còn dang dở. Nỗi đau chưa kịp nguôi ngoai đã bị khoét sâu thêm.
 
• "Lũ" từ trên cao: Một hiện tượng bất thường và đáng lo ngại là việc nước chảy từ tầng mái các chung cư theo đường ống thoát nước xuống, khiến nhiều hộ bị thấm, dột nặng nề. Giữa lúc nước lũ bao vây dưới đất, người dân lại phải chống chọi với nước từ trên trời dội xuống, ngay trong chính tổ ấm được xem là nơi trú ẩn an toàn. Sự bất lực, bị bao vây tứ phía, là cảm giác không thể tả xiết.
 
III. Khi nền văn minh bị đẩy lùi: "Cơm nguội chan nước mắm"
 
Nhưng điều khiến tôi day dứt nhất, là những chi tiết nhỏ nhặt, đời thường lại nói lên thảm cảnh sinh hoạt đang diễn ra:
 
"Điện mất, thức ăn trong tủ lạnh bắt đầu rã đông; nhà dùng bếp từ; bắt đầu từ hôm nay sẽ ăn cơm nguội chan nước mắm cầm hơi…"
Chỉ một câu thôi, đã phơi bày sự mong manh của cuộc sống hiện đại trước sức mạnh tự nhiên.
 
• Sự phụ thuộc vào điện: Trong thời đại 4.0, ta quen với tiện nghi. Nhưng khi điện mất, mọi thứ sụp đổ. Bếp từ vô dụng, tủ lạnh trở thành chiếc hộp sắt vô hồn, và nguồn dự trữ lương thực bắt đầu hỏng.
 
• Bữa ăn của sinh tồn: "Cơm nguội chan nước mắm cầm hơi" – đó không chỉ là một bữa ăn. Đó là biểu tượng của sự tối giản hóa sinh tồn. Mọi sự cầu kỳ, tiện nghi bị gạt bỏ. Chỉ còn lại tinh thần kiên cường, cố gắng bám trụ bằng những gì cơ bản nhất, để vượt qua từng ngày.
 
Trong những khoảnh khắc này, ta mới thấy rõ lòng người và tình người được thử thách. Dù bị thiên tai tàn phá, bị cô lập trong biển nước, tin chắc rằng người dân xứ Nghệ – với truyền thống kiên cường và tình làng nghĩa xóm sâu đậm – sẽ lại dang tay giúp đỡ nhau.
 
Xin gửi lời cầu nguyện và những tấm lòng sẻ chia đến tất cả đồng bào đang gánh chịu thiên tai. Mong rằng nước lũ sẽ sớm rút, và hơi ấm tình người sẽ xoa dịu những nỗi đau, giúp bà con vực dậy, tái thiết lại cuộc sống từ đống đổ nát này.
 
Xứ Nghệ ơi, hãy cố gắng lên!
 
Lm. Anmai, CSsR

Tác giả bài viết: Lm. Anmai, CSsR

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây