Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan. (Ga 3, 14-21)
Khi ấy, Chúa Giêsu nói với Nicôđêmô rằng: "Như Môsê đã treo con rắn lên ở sa mạc thế nào, thì Con Người cũng sẽ phải treo lên như vậy, để tất cả những ai tin ở Người, sẽ không bị huỷ diệt, nhưng được sống đời đời. Vì Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một mình, để tất cả những ai tin Con Ngài thì không phải hư mất, nhưng được sống đời đời, vì Thiên Chúa không sai Con của Ngài giáng trần để luận phạt thế gian, nhưng để thế gian nhờ Con Ngài mà được cứu độ. Ai tin Người Con ấy thì không bị luận phạt. Ai không tin thì đã bị luận phạt rồi, vì không tin vào danh Con Một Thiên Chúa; và đây án phạt là sự sáng đã đến thế gian, và người đời đã yêu sự tối tăm hơn sự sáng, vì hành động của họ xấu xa. Thật vậy, ai hành động xấu xa thì ghét sự sáng, và không đến cùng sự sáng, sợ những việc làm của mình bị khiển trách; nhưng ai hành động trong sự thật thì đến cùng sự sáng, để hành động của họ được sáng tỏ là họ đã làm trong Thiên Chúa".
Suy niệm
Nhìn về đồi Can-ve, tôi thấy nhiều cây khổ giá, trên các cây khổ giá, có những tội nhân đang quằn quại trong tuyệt vọng. Trong khung cảnh bi thảm vậy, làm sao có ơn cứu độ được ? làm sao nhân loại, trong đó có bạn và tôi, được giải thoát khỏi sự ràng buộc của tội lỗi, của sự chết, để sống trong tự do của sự thật, của chân lý. Tất cả đều phi lý nếu không có ánh sáng của Lời Chúa. Phụng vụ Lời Chúa tuần thứ bốn mùa chay là chìa khóa mở cho chúng ta cánh cửa huyền bí đó, để chúng ta khám phá ơn cứu độ con người được nhận lãnh đến từ đâu ? đến từ những cây khổ giá đó, hay đến từ những tử tội nằm trên các cây khổ giá đó, hay đến từ những người đã can đảm treo các tử tội lên đó, tất cả sẽ được hiển lộ để hành trình đức tin của nhân loại được xác tín hơn và mối tình Thiên Chúa – Con người trở nên sâu đậm và đầy nghĩa tình.
Sau những ngày dài từ đất Ai-cập về tới đất hứa, dân Do thái được chứng kiến bao dấu lạ đến từ Thiên Chúa. Một dấu lạ cả thể là họ được chứng kiến bàn tay hùng mạnh của Thiên Chúa đã trao cho họ mảnh đất đầy sữa và mật, mà Ngài đã hứa với các tổ phụ của họ. Định cư trên mảnh đất đó trong sự yêu thương và nuôi dưỡng của Thiên Chúa, thế mà dân tộc được gọi là dân riêng của Thiên Chúa đã không ít lần phạm tội, quay lưng lại với tình yêu thương của Thiên Chúa dành cho họ. Còn nỗi đau nào lớn cho bằng khi người mình yêu thương phản bội, đi tìm một thần linh khác để phụng thờ. Trước sự hững hờ ấy, Thiên Chúa vẫn đợi chờ, vẫn trông mong họ thay đổi ý thức và thái độ sống, để Ngài yêu thương và chăm sóc từng ngày: “Trong những ngày ấy, tất cả những đầu mục tư tế và dân chúng đều bất trung, bắt chước những sự ghê tởm của các dân ngoại. Họ làm dơ bẩn đền thờ Chúa đã được Chúa thánh hoá tại Giêrusalem. Chúa là Thiên Chúa tổ phụ họ, đã luôn luôn đêm ngày sai sứ giả đến với họ, vì Người thương xót dân Người và đền thờ của Người”. Thiên Chúa là thế đó, luôn yêu thương và mãi mãi yêu thương, dù có bị lạnh nhạt, dù có bị bội phản và dù có bị trách cứ. Còn phần dân riêng, được yêu, được chăm sóc, được bảo vệ, thế mà cứ luôn gây ra bao phiền muộn cho Thiên Chúa: “họ nhạo báng các sứ giả Chúa, coi thường lời Chúa, và nhạo báng các tiên tri, đến nỗi, sau hết, cơn thịnh nộ của Chúa đã đổ lên dân Người, và vô phương cứu chữa. Quân thù đã đốt đền thờ Chúa, phá huỷ tường thành Giêrusalem, phóng hoả tất cả các lâu đài và thiêu huỷ mọi đồ vật quý giá. Nếu có ai thoát khỏi lưỡi gươm, thì bị dẫn về Babylon để làm nô lệ nhà vua và con cái vua”.
Dòng chảy của tình yêu từ Thiên Chúa không bao giờ vơi cạn, khởi đi từ một dân tộc được chọn làm dân riêng với bao lần thất tín, Ngài vẫn yêu thương họ, về đến quê hương trên mảnh đất lời hứa, một mảnh đất chảy sữa và mật ong, họ được định cư, thế mà vẫn sống thất tín với Đấng tình yêu. Mãi đến lúc Con Thiên Chúa làm người, tình yêu đó được diễn đạt cách rõ nét hơn. Cái chết trên thập giá của Đức Giesu là đỉnh cao của tình yêu cứu độ đến từ Chúa Cha, vậy mà nhân loại lại nhạo cười, chê trách, và đến hôm nay, thế giới vẫn coi đó là một sự điên rồ. Hiểu được phần nào mầu nhiệm tình yêu đó, thánh Phaolo đã trình bày dung mạo tình yêu Thiên Chúa cho con cái ngài trong thành Epheso: “Anh em thân mến, Thiên Chúa là Ðấng giàu lòng từ bi, vì lòng yêu thương cao cả mà Người đã yêu thương chúng ta, đến nỗi khi tội lỗi làm cho chúng ta phải chết, thì Người làm cho chúng ta sống lại trong Ðức Kitô, nhờ ơn Ngài mà chúng ta được cứu rỗi; Người đã cho chúng ta được cùng chung sống lại và đồng ngự trị trên nước trời trong Ðức Giêsu Kitô, để tỏ cho hậu thế được thấy sự phong phú dồi dào của ơn Chúa mà lòng nhân lành Chúa đã ban cho chúng ta trong Ðức Giêsu Kitô? Sức mạnh của tình yêu không ai có thể hiểu được, và chiều sâu của tình yêu đến từ Thiên Chúa lại trở nên huyền nhiệm như thế nào. Con người sống trong tội như thế mà Thiên Chúa vẫn cố gắng để đưa họ ra và đặt họ vào trong môi trường tự do của chân lý, của sự thật, để họ khám phá khuôn mặt của tình yêu đến từ Thiên Chúa như thế nào, bởi họ được cứu không do công trạng của họ, nhưng do tình yêu và thái độ đức tin của con người: “bởi ơn Chúa, anh em được cứu rỗi nhờ đức tin. Ðiều đó không phải do anh em, vì đó là ân huệ của Chúa; cũng không phải do việc làm, để không ai được tự phụ”.
Chiều sâu nội tâm của tình yêu vẫn mãi là một huyền nhiệm, dù đó là tình yêu nhân loại, bởi thế, tình yêu đến từ Thiên Chúa vẫn mãi là một không gian thánh thiêng con người chưa thể lãnh hội được. Yêu đến nỗi trao cho người mình yêu cả người con duy nhất, chắc chắn con người chưa thể thực hiện được điều đó, vậy mà Thiên Chúa đã làm: “Vì Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một mình, để tất cả những ai tin Con Ngài thì không phải hư mất, nhưng được sống đời đời, vì Thiên Chúa không sai Con của Ngài giáng trần để luận phạt thế gian, nhưng để thế gian nhờ Con Ngài mà được cứu độ”. Tình yêu đích thực là một tình yêu không tính toán, không vụ lợi và không còn điều kiện. Thiên Chúa đã thi thố tình yêu của Ngài dành cho con người là như thế. Người Con duy nhất của Ngài là Đức Giesu, Ngài cũng trao cho con người, chỉ với một ước mong con người thấu hiểu tình yêu đó và đổi thay cuộc đời chính mình. Vậy mà con người vẫn hững hờ, con người lại đi tìm một thứ tình yêu giả tạo và đầy màu sắc của thế gian. Cái chết của người Con duy nhất của Thiên Chúa đã cứu độ con người, trong huyền nhiệm đó, Thiên Chúa chỉ mong con người hướng nhìn lên thánh giá với thái độ khiêm tốn của đức tin, họ sẽ được cứu độ, họ sẽ được Thiên Chúa yêu và yêu mãi.
Ngước nhìn lên đồi Can-vê, con người vẫn thầm nghĩ rằng, thập giá nơi treo Con Thiên Chúa đã cứu chuộc họ. Thập giá chỉ là một khổ hình dành cho các tử tội, và trên đỉnh đồi kia năm ấy, có tới ba cây thập giá, trên ba cây thập giá đó, sự đau khổ và tuyệt vọng đang quyện lấy ba tử tội. vậy nếu thập giá không cứu độ con người được thì sự đau khổ tuyệt vọng của các tử tội đó cứu độ con người chăng ? chắc không phải là thế, ơn cứu độ của con người đến từ tình yêu, đến từ chiều sâu nội tâm của tình yêu vô vị lợi của Thiên Chúa. Chúa Cha đã chấp nhận hiến tế người con duy nhất để cứu nhân loại, một sự hiến dâng không có ngôn ngữ nào diễn tả trọn vẹn. Tình yêu đó đã được người Con Thiên Chúa cụ thể hóa bằng việc chấp nhận một bản án bất công, chấp nhận một cây thập giá nặng nề, chấp nhận một sự trần trụi và cô đơn trên thập giá, và chấp nhận hiến dâng cả sự sống cho con người. quả là một chiều sâu huyền nhiệm mà con người không thể dùng lời nói hay tâm tình sống để hiểu và để diễn đạt, vậy Thiên Chúa đợi chờ nơi con người điều gì trước tình yêu đó. Ngài đợi chờ nơi con người một thái độ khiêm tốn của đức tin. Ai ngước nhìn lên con rắn đồng sẽ được sống, và ai ngước nhìn lên thập giá trông thấy người Con yêu của Chúa Cha, họ sẽ được cứu độ, được sống và được gọi Thiên Chúa là Cha tình yêu.
Sự đáp trả của con người hôm nay có gì đó tương xứng với mong đợi của Thiên Chúa hay còn nhiều trăn trở khi họ đang sống chung với một thế giới tiêu thụ và hưởng thụ. Nhận và trải nghiệm và xu hướng của người tín hữu hôm nay, vậy trước giá trị vô biên của tình yêu đến từ Thiên Chúa, con người cũng chỉ biết hưởng thụ và tiêu thụ thôi sao. Có đâu mà hững hờ và vô tâm vậy, Thiên Chúa yêu mãi và con người cũng chỉ biết đón nhận mãi thôi sao. Đến đây, chúng ta mới hiểu được mong ước từ Thiên Chúa là con người hãy cố gắng ngước nhìn lên thập giá để thấy chiều sâu nội tâm của tình yêu Thiên Chúa, rồi từ đây, con người đáp trả bằng sự hoán đổi cuộc đời, thay đổi dung mạo Thiên Chúa trong tâm hồn và trong thái độ sống của mình. Chấp nhận sự hiện diện của tha nhân và chấp nhận luôn sự khác biệt của họ, cũng là một trong những sự khiêm tốn của đức tin, bởi có những lúc Đức Giesu trở nên khiếm khuyết nơi tha nhân, trở nên bệnh tật nơi tha nhân, trở nên đau khổ nơi tha nhân. Mầu nhiệm tình yêu vẫn mãi là một con đường rất đẹp nhưng không bằng phẳng, luôn có điểm đến là niềm vui khi phải đi qua những khổ đau và bất hạnh, thậm chí là cô đơn và thất vọng.
Lạy Chúa Giesu, Chúa đã làm nổi bật chiều sâu của tình yêu Chúa Cha trên thập giá, để con người hiểu được giá trị của con người và giá trị của tình yêu Thiên Chúa, xin giúp chúng con can đảm bước vào hành trình của tình yêu đó, dù có gặp bao thử thách và khổ đau. Chúa đã chấp nhận cái chết trong sự đau khổ để tình yêu được thi thố tận cùng, xin giúp chúng con cố gắng thay thế sự hận thù bằng tình yêu, thay thế bạo lực bằng sự tha thứ, thay thế khổ đau và bất hạnh bằng sự cảm thông và chia sẻ trong sự khiêm tốn của đức tin tình yêu. Amen.
Tác giả bài viết: LM Pet. Trần Bảo Ninh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn