NÚI CHIỀU
Chiều một mình lên núi
Chỉ có Chúa và con
Bước chân con lầm lũi
Trái tim Chúa mỏi mòn.
Tình Chúa cao hơn núi
Yêu thương quá biển khơi
Con lũng thấp cát bụi
Đau đáu một Quê trời.
Chiều rơi trên bậc đá
Nát nhàu cả mùa thu
Con như người khách lạ
Ghé thăm từng “thổ cư”
Gốc mít rừng bao tuổi
Bóng xà cừ mấy xuân
Thương từng viên đá cuội
Đỡ nâng từng bước chân.
Gió thì thầm kể lể
“Tình già trên đầu non”(1)
Đàn chim nào lướt nhẹ
Bay về phía hoàng hôn.
Có phải rừng tiếc nuối
Vạt nắng chiều đơn côi
Dưới tàn cây Cơm nguội
Kỷ niệm một góc trời.
Hay núi chiều sắp ngủ
Chờ nắng mới lên màu
Đón chào Vua Vũ trụ
Ngàn xưa đến ngàn sau.
Núi rừng khoác áo hội
Chim muông ngơ ngác nhìn
Vui Hồng ân cứu rỗi
Người mở mắt con tim(2)
Năm mươi năm già dặn
Những đứa trẻ ngày xưa
Hồn nhiên và xinh xắn
Nay đã về hay chưa?
Hành trang “ Sứ điệp lửa”(3)
Thắp sáng nẻo nhân sinh
Đường hẹp lên Núi Chúa
Rộng mở phúc an bình.
Tác giả bài viết: Jos Trần Ngọc Hạnh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn